Hãy chia sẻ để lên án hành động này. Tôi thấy thật nhẫn tâm và đáng trách cho bản thân mình khi xưa vô minh đã ăn những đau khổ của loài vật. Vì miếng ăn mà đánh mất đi lương tri của mình. Tôi thấy thật xấu hổ thay cho mình.
Cha sợ lắm hổ, báo với thú hoang
Nên đã sống trên cây cao, vực thẳm
Nhưng hôm nay một ngày không may mắn
Cả nhà ta trúng phải đạn của người
Ngày hôm nay cha dắt con đi chơi
Cả nhà vui vì tiết trời thật đẹp
Sau tiếng nổ nghe mẹ con khóc thét
Cha giật mình cũng chẳng biết làm sao !
Nhìn mẹ con bị rơi từ trên cao
Cha bất lực nhìn thấy đau lòng lắm
Cha chỉ biết ôm chặt con cố gắng
Đưa con qua chỗ súng đạn hiểm nguy
Nhưng loài người những nòng súng bủa vây
Cha trúng đạn rơi từ cây xuống đất
Chỗ vết thương nghe đau như dao cắt
Vẫn vì con nên ôm chặt không buông
Những con người không có lòng xót thương
Đánh dồn dập cha gãy xương nát thịt
Cha thương con tuổi đời đang còn ít
Chắc là con vẫn chưa biết chuyện gì !
Và khu rừng trở nên yên ắng đi
Khi nhà ta đã trong tay kẻ ác
Con nhìn cha bằng ánh mắt ngơ ngác
Mẹ nhìn cha rồi nhắm mắt qua đời
Cha đã biết sự nguy hiểm của người
Nhưng loài khỉ trí thông minh có hạn
Cha tay không làm sao chống súng đạn
Nên chấp nhận phải nộp mạng con ơi !
Con còn nhỏ họ sẽ đưa về nuôi
Để làm xiếc mua vui cho thiên hạ
Còn mẹ cha họ sẽ lột ra cả
Làm vị thuốc cho những gã có tiền.
Nhận xét
Đăng nhận xét