Đến những thương hiệu lớn nhất trong nước còn được làm giả huống hồ. Chắc chắn sẽ có người bệnh Việt Nam đang dùng thuốc trộn thịt người từ Trung Quốc, rất có thể đó là thịt người Duy Ngô Nhĩ, Mông Cổ, Pháp luân công, và đặc biệt là bất đồng chính kiến.
- Xem Thêm: Kiềng 3 chân của Bộ trưởng Tiến
Thấy một người đàn bà lớn tuổi ra mở cổng. Tôi
tiến lại gần, dù không chắc chắn có phải là nhà của chị Tiến
không:
- Chào bác, con là con của Thứ trưởng Cường, bác Bộ
trưởng đã về chưa ạ?
- Nghe tên thứ trưởng Cường hơi lạ, mà bà Bộ trưởng
có mấy khi ở đây đâu con.
Nghe vậy, một anh tài xế lái taxi trêu, vẫn cái
giọng nói sốc nổi của người miền Bắc:
- Chị Bộ trưởng đi công tác đảo Pờ Lây Cu dài dằng
dặc, biết bao giờ về hả em?
Bức tranh sáng tối hiện lên trước mắt tôi, sát vách
biệt thự là một túp lều nho nhỏ của một gia đình bán cà phê tạp
với nước Tân Hiệp Phát mưu sinh, tôi lại gần, chị chủ quán với nước
da ngăm đen, tôi hỏi chị có biết nhà anh Dũng, là em chồng của chị
Bộ trưởng không.
Chị chủ quán nghèo, với chiếc nón rách tả tơi, đập
tay vào bức tường sát căn biệt thự rồi chị gào mồm lên:
- Nhà bà Bộ trưởng đây cưng, còn căn ở phía sau mang
tên ai thì chị không rõ.
Hớt ha hớt hải, tôi lại chạy qua căn nhà số 177/11
(trước kia đề là 177/1) mà dư luận đồn đoán đây là căn biệt thự rộng 500
m2 do trùm thuốc giả (mới đổi tên thành trùm buôn lậu) Hùng Pharma mua
tặng, đứng tên con trai chị Tiến trùng tên với tôi, người ở là ông
Dũng, em chồng chị Tiến?
Tôi vừa đến cổng thì có một anh bảo vệ chạy ra.
- Dạ, anh Dũng có nhà không anh?
- Là ai mà hỏi?
- Em có hẹn đến xin làm lái xe cho anh ấy.
- Không biết.
Tôi ra ngoài đường lớn, đứng rình xem chiếc ô tô bên
trong có ra ngoài không để đi theo, mặc mưa gió bão bùng, thấy một
người đàn ông từ bên trong cưỡi con Dream chạy ra:
- Chào bác, kia có phải là nhà anh Cường con Bộ
trưởng không ạ?
- Nó ở Mỹ chứ thèm đéo gì ở đây.
Rồi ông lao như điên, kiểu như sợ tôi đuổi theo truy
sát.
Khi về, tôi có đến một đại lý thuốc tây, gọi cho
một Công ty đối thủ đấu thầu với VN Pharma, vài người quen là bác
sĩ, dược sĩ… nhưng ngay bản thân họ hình như cũng đang che giấu điều
gì đó.
Chỉ có một mình cô em vừa mới bỏ làm tại một
phòng khám nổi tiếng khu quận nhất chia sẻ, em cho tôi biết những sự
thật động trời, nhưng dường như đang diễn ra một cách hết sức bình
thường và sinh động trên đất nước chúng ta, mà chỉ người trong ngành
mới rõ, không chỉ phòng khám của em, mà nhiều phòng khám khác cũng
cho bệnh nhân uống thuốc giả, không bệnh thành có, bệnh nhẹ thành nặng. Ví
dụ như người đến khám đang khỏe, các bác sĩ “cào cấu” kiểu gì rồi
bắt con nhà người ta truyền một đống kháng sinh, ăn tia hồng ngoại sóng ngắn
làm tinh trùng, trứng “sứt đầu, cụt đuôi”, cố ý làm nhiễm nấm, viêm niệu đạo,
viêm tiền liệt tuyến rồi bắt nạn nhân phải cắt bao quy đầu, đến khi đồng
ý thì lại gạ bệnh nhân cắt theo kiểu Âu Mỹ cho nó văn minh…
Tôi cũng đang cố gắng xin số của chị Tiến, để hỏi
chị, khuyên chị nên từ chức, dù tôi biết, câu trả lời có cũng như
không, có khi còn bị ăn vả.
Từ khi còn là anh sinh viên năm nhất, tôi đã hiểu ra
rằng, với cơ chế hiện nay, dường như tất cả vừa là nạn nhân, vừa là
đồng phạm, bằng cách này hay cách khác.
Nhưng không lẽ cứ im lặng hoài, chúng ta là chủ nhân
đất nước, là con người. Rồi đây, linh hồn của những bệnh nhân oan
uổng xấu số sẽ ra sao?
Còn việc bạn hỏi tôi nên đến chỗ nào khám chữa
bệnh uy tín? Tôi không biết, nhưng nếu tôi bị ung thư thật, có lẽ tôi
cứ để đấy, hoặc tự kết liễu đời mình, chứ nhất quyết không đi
khám, lấy tiền đó để mua một cỗ quan tài đẹp mà nằm cho nó chắc.
Còn bây giờ, có ai ở ngành y, có thông tin mật thì
cho tôi biết. Hoặc cho tôi xin vào làm bảo vệ, tạp dịch… ở các phòng
khám, nhà xác một thời gian để thằng tôi được trải nghiệm cho đỡ
ngu, biết đâu đủ bằng chứng, tôi lại phi lên Văn phòng Chính phủ gặp
các em của ông Nghẹ, người ta thương tình giúp bà con mình như lần trước thì sao?
Nhận xét
Đăng nhận xét