Ngày 20 tháng 11 là ngày kỷ niệm 35 năm tôi tới Mỹ. Thời gian tôi đã sống trên đất nước này dài hơn nhiều so với thời gian sinh ra và lớn lên ở Việt Nam.
Nước Mỹ đã cho tôi rất nhiều thứ mà tôi không có ở quê hương mình, kiến thức, giáo dục, đời sống và trong đó món quà lớn nhất là tự do.
Tôi không bao giờ quên bàn tay người lính hải quân Mỹ của chiến hạm USS White Plains vói xuống để nhấc thân hình ốm o, đói khát của tôi lên khỏi chiếc cầu dây đong đưa bên thành tàu.
Tôi không bao giờ quên những đồng bạc đầu tiên mà bác Tôn Thất Ân thay mặt cơ quan thiện nguyện phát cho tôi để mua thức ăn trong khi chờ tiền trợ cấp.
Tôi không bao giờ quên niềm hãnh diện lúc đưa tay tuyên thệ làm công dân Mỹ.
Nhưng cuối ngày nếu phải chọn một mà thôi, tôi vẫn chọn làm người Việt Nam.
Đăng bài thơ để nhắc nhở mình về một giấc mơ.
Ảnh căn nhà nhỏ của gia đình Trần Trung Đạo ở Boston |
GIẤC MƠ NHỎ CỦA TÔI
Tôi mơ ước mai này khi thức dậy
Bỗng thấy mình đang đứng giữa quê hương
Con chim nhỏ hót mừng tôi trở lại
Quãng đường quen rực sáng nắng sân trường
Chào cô gái học trò đang tới lớp
Cho tôi làm viên sỏi dưới chân em
Ðể xào xạc hồn tôi khi mới lớn
Chút men tình năm tháng ấy chưa quên
Chào chị gánh hàng rong qua trước ngõ
Cho tôi làm một chút gió heo may
Ðể thổi nhẹ lên vai gầy cực khổ
Ðời cần lao nước mắt đã đong đầy
Chào bác nông phu ra đồng tát nước
Cho tôi làm bụi cỏ mọc ven đê
Ðể mỗi sáng thở mùi hương lúa chín
Lỡ mai xa tôi nhớ lối quay về
Chào anh công nhân dệt từng tấm vải
Cho tôi làm con thoi nhỏ trên tay
Ðể tôi nối hai bờ sông Bến Hải
Nối lòng người vời vợi cách xa nhau
Chào chú bé mục đồng nghêu ngao hát
Cho tôi làm tiếng sáo thổi vi vu
Ðể được sống thời hồn nhiên đã mất
Của đời tôi trong tuổi ấu thơ buồn
Ôi quê hương, bao giờ tôi trở lại
Ði giữa ngày không sợ bóng đêm đen
Trong giấc ngủ không xích xiềng réo gọi
Câu thơ tình chỉ viết để yêu em.
Nhận xét
Đăng nhận xét